12 thg 8, 2013

Thần kinh chính trị hay là ảo vọng dân chủ


Một chuyện về ảo vọng đã thành tan tác, về chuyện ông Bùi Tín đến San Jose.Lần này ông ăn nhiều trứng thối, bộc phá quá đi. Đọc những bài “chào đón” Bùi Tín ngập tràn trên mạng của dân Việt ở San Jose và các vùng của Mỹ trước tin Bùi Tín đến đây thuyết trình thì thấy sự căm ghét Bùi Tín có lẽ còn gấp trăm, gấp vạn lần lời lẽ họ dành cho quan chức mà họ gọi là “Cộng sản” mỗi khi thăm Mỹ - những người mà số này xem là kẻ thù đã đẩy họ khỏi cố quốc .Sao họ nỡ xử ác với Bùi Tín thế? Dân San Jose thật quá quắt, Bùi Tín đã từ bỏ tất cả bổng lộc để mơ có ngày như Enxin nước Nga, giờ phải vật vờ, sống bằng tiền trợ cấp, bố thí của dân Pháp, viết bài thuê ca tụng mấy cháu chắt đấu tranh dân chủ trong nước như ngọc như ngà, cháu nào cũng "vốn quý dân tộc", gái thì "Bà Trưng Bà Triệu", trai thì "anh hùng dân tộc"... đến mức “khổ chủ” cũng thấy ngượng vì được tôn vinh đến thế, ấy mà...mà họ đối xử tệ bạc với ông ta còn hơn cả dân trong nước.Ông trời đã đọa đày Bùi Tín đến "cùng khổ" rồi mà những người cùng "chiến lũy" cũng rẻ rúng ông ta nốt thì ông ta còn đâu đất để sống nữa chứ?"Chó cùng dứt giậu" đấy các ông bà Vệt kiều đấu tranh dân chủ ạ. Vừa rồi Bùi Tín chẳng nhờ anh em thân tín là "nhà dân chủ lão thành" Nguyễn Thanh Giang viết bài "Tản Mạn về một nhà báo Việt Nam kỳ cựu” xin Đảng, Chính phủ "mở đường hòa hợp hòa giải" cho Bùi Tín về cố quốc. Đọc bài viết trên của ông Nguyễn Thanh Giang, ca ngợi Bùi Tín lên mây mà cười đau cả khúc ruột: đã chót mang danh “cơ hội, lá phải lá trái”, “bán rẻ đất nước, dân tộc”, thì thà giữ luôn lấy chút sỹ diện tối thiểu của con người luôn chẳng hay hơn ru? Câu thành ngữ luôn luôn đúng “Hãy nói cho tôi biết bạn của anh là ai, tôi sẽ nói cho anh biết anh là người như thế nào”. Cặp bạn trời sinh luôn tương đồng ở mọi mặt, từ bản chất đến liên sỉ là Nguyễn Thanh Giang và Bùi Tín, điểm khác nhau duy nhất là Bùi Tín là con nhà đại trí thức yêu nước Bùi Bằng Đoàn, từng là quan chức VIP trong bộ máy chính quyền đào tẩu ra hải ngoại còn Thanh Giang là con vợ lẽ của địa chủ đào thoát sau chiến tranh.Dạng bài viết ca tụng nhau lố lăng, không ngượng mồm này vốn là sở trường của cả hai. Thanh Giang có háng tá lâu la do ông ta thâu lượm được, mà kỳ lạ là những người này đều không ít thì nhiều đều phải có từ một đến vài bài đánh bóng, lăng xê, ca tụng lòng yêu nước, thương dân, sự “hy sinh” vĩ đại, nhà đại trí thức hàng đầu của ông ta, sơ bộ như: Lê chí quang: Nguyễn thanh Giang - Một chí sĩ yêu nước , Vũ Cao Quận: Tặng anh, người chưa quen , Nguyễn Thanh Giang - tên một dòng sông đẹp, Nguyễn Thanh Giang : Biểu tượng mùa xuân của dân tộc ! Báo Công An Nhân Dân Phải Xin Lỗi Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Giang”,....Lố hơn, còn vô số những bài dạng như ông Thanh Giang có ngày sinh nhật trùng với ngày sinh của Tổng thống Bush, hay ÔNG PHAN DIỄN ĐÃ ĐỒNG Ý VỚI TIẾN SỸ NGUYỄN THANH GIANG! Còn Bùi Tín thì khỏi bàn, vì là con của cụ Bùi Bằng Đoàn cộng với chút tài viết lách mà thăng tiến như diều gặp gió, song vì tham vọng muốn làm vua chứ không khoái làm quan mà sau khi Liên Xô sụp đổ, tin chắc thể chế Cộng sản ở Việt Nam “đang đếm từng ngày” là dzọt lại Pháp quốc với hy vọng sẽ là “Hồ Chí Minh” thứ hai đem “cách mạng” về nước. Ai dè, đợi mãi, đợi mấy chục mùa xuân, đợi đến 85 cái xuân xanh rồi mà chẳng có tia hy vọng le lói nào, và từ một nhà báo Tổng biên tập Báo Nhân dân thét ra lửa, được các em chân dài vây kín trở thành cây bút “mua vui” cho các đài báo từ BBC, VOA, RFA,..cho đến trang mạng lá cải, nay “sức cùng lực kiệt”, thân tàn ma dại đành bận đến anh bạn chí cốt Thanh Giang trải “tấm lòng yêu nước”, gạn đục khơi trong để mong về cố quốc! Nhục nhã chẳng để đâu cho hết.Kể ra cũng đáng thương thay cho một nhà báo thạo nghề như Bùi Tín. Giá cứ yên phận “phát huy truyền thống yêu nước” của gia đình, viết bài ca ngợi Đảng, hay đường lối chính sách đúng đắn của Đảng,.. thì giờ các “đàn em” của ông như Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Đinh Thế Huynh còn xếp sau ông ta cả km. Thế mà chỉ vì giấc mộng buôn vua thành “nông nổi” mà giờ đã đến tuổi sắp về với tổ tiên phải bày trò xin các “đàn em” hãy cho ông trở về!Song có lẽ 2 ông này còn giống nhau ở một điểm là thần kinh không bình thường, thiếu thực tế, suốt ngày chết chìm trong ảo vọng bản thân nên định kỳ lại có “kiến nghị” mà người bình thường ít ai tưởng tượng ra nổi. Bởi bât cứ ai có thâm niên chống Đảng ở hải ngoại hay chưa từng vào thăm Bệnh viên Thần kinh, lại có thể mơ đến điều này:
Trích:
***Thế đấy, Bùi Tín không hề phản động, cũng không bất mãn, không cơ hội, ông chỉ thực hiện sứ mệnh cao cả của một công dân chân chính, một trí thức có trách nhiệm với đất nước, với dân tộc mình. Những người lãnh đạo trước đây do nhận thức kém cỏi lại hợm hĩnh, ‘kiêu ngạo cộng sản’ khi có chức có quyền nên đã đối xử rất tệ bạc với những người như Bùi Tín. Thế hệ lãnh đạo hiện nay như Đinh Thế Huynh. Nguyễn Phú Trọng ….- thuộc hàng học trò, hàng em nhỏ của ông – hãy khách quan hơn, tỉnh táo hơn mà nhìn nhận lại để sám hối, sửa sai, công khai xin lỗi ông và mời ông trở về. Đấy là những bước cơ bản cần thực hiện trong tiến trình hòa hợp, hòa giải ngõ hầu xây dựng thành công khối đại đoàn kết dân tộc.

Ngày Bùi Tín bước vào tuổi 85

Hà Nội 29 tháng 12 năm 2011

Nguyễn Thanh Giang

Số nhà 6 – Tập thể Địa Vật lý Máy bay

Trung Văn – Từ Liêm – Hà Nội

Tel: (04) 35 534 370
(Sic). Chắc chắn, mấy ông bà chống Cộng ở hải ngoại đang không thể hiểu nổi 2 ông này đang diễn kịch gì, sẽ cho ra hàng loạt nhận định kiểu như: chắc Bùi Tín là “sứ giả” của Việt Cộng này bày ra trò này để hợp pháp hoá trở về. Còn những đồng nghiệp của 2 ông này trong nước thì chép miệng, những người thuộc diện “hàng hiếm” như mấy ông, chính quyền này chỉ mong xuất cảng hết đến Pháp, Mỹ cho yên cửa yên nhà, ngu gì mà rước về. Còn tất nhiên những người mà 2 ông gọi là “đàn em”, “học trò” ấy sẽ tự hỏi, sao thời đại này lại vẫn còn “hàng độc” thế này!Báo Công an có bài Bùi Tín, tuổi xế chiều ở Paris, trong đó kể một viên chức ngoại giao cũng đã gợi ý cho Bùi Tín về nước với điều kiện phải xin khoan hồng, ăn năn hối cải .Trích:
Lần thứ tư, trước khi về nước, tôi gọi điện mời Bùi Tín ăn bữa cơm chia tay.
Lần này tôi hỏi: “ông Bùi Tín có nhớ nước không?”.
Như chạm đúng vào mạch cảm xúc thiêng liêng, đang ăn, Bùi Tín bỗng buông đũa, chống tay lên bàn, rơm rớm nước mắt: “Có, mình nhớ nước lắm. Có đêm mình mơ được về nước. Sướng quá mình vất dép đi chân trần chạy dọc theo bờ Hồ, thỉnh thoảng dừng lại đưa tay với những rặng liễu đang rủ bóng xuống mặt hồ xanh biếc. Có lần mình mơ được chạy mấy vòng quanh Hồ Tây lộng gió. ôi những giấc mơ đó sao mà hạnh phúc…”.
Tôi hỏi: “Thế ông Bùi Tín có muốn về nước không?”.
Bùi Tín nhìn tôi: “An nói đùa đấy chứ”.
Tôi khẳng định: “Tôi nói thật 100%”.
Bùi Tín thở dài: “Tôi không tin. Tôi nghĩ là họ sẽ không cho tôi về”.
Tôi quả quyết: “Với tư cách là một công dân của nước Việt Nam, tôi xin bảo lãnh cho ông về nước”.
Bùi Tín hoang mang: “An nói cụ thể hơn xem nào”.
“Tất nhiên là phải có điều kiện”, tôi tiếp tục: “Bùi Tín ra đi như thế nào thì hãy trở về như thế”. “Nghĩa là làm sao?”. Bùi Tín hỏi.
Tôi trả lời: “Nghĩa là khi đi Bùi Tín lên đài báo chửi bới dân tộc, thì bây giờ Bùi Tín lại lên đài báo tạ lỗi xin đồng bào tha cho những lỗi lầm nghiêm trọng mà Bùi Tín đã mắc phải trong nhiều năm qua. Với bản chất nhân ái cao cả, tôi tin nhân dân Việt Nam sẽ cho Bùi Tín cơ hội được trở về”.
Nghe tôi nói, Bùi Tín ngồi lặng im một lát rồi mới tự thú: “Mình không làm được nữa”.
Thấy cũng tội cho Bùi Tín, giỏi nghề cưa gái, biết gì về chính trị nghiệt ngã mà mơ với chả mộng. Thân phận Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống thì thời nào cũng vậy. Đến tướng tài như Ngụy Diên theo hàng Lưu Bị mà Khổng Minh Gia Cát Lượng kiên quyết đòi trảm vì không thể dung hàng phản chủ. Còn tướng già Hoàng Trung không nỡ “phản chủ” thì lại được ca tụng là trung nghĩa, Lưu Bị đích thân đến cầu hiền. Thế nên dễ hiểu hạng như Bùi Tín ảo vọng "lãnh đạo" được đội quân VNCH về lật đổ thể chế chính trị trong nước thì thật không hiểu gì về chính trị nên phải sống đời tủi nhục như giờ thì chỉ nên than thân trách phận.Từ đứa trẻ con đến hạng người thấp kém về tư cách như Nguyễn Hữu Viện đều cho mình cái quyền chửi rủa, mạt sát Bùi Tín thật thậm tệ nói chi đến ai khác.Bạn bè, chiến hữu một thời của Bùi Tín trong nước đều ít nhiều cảm thấy xót xa khi biết hoàn cảnh hiện giờ của ông ta.Một cái giá quá đắt cho một đời người.
Nguồn: Đây 

1 nhận xét:

  1. Tất cả những kẻ phản quốc thì đừng hy vọng trở về quê hương khi chưa biết sám hối

    Trả lờiXóa